👤 GIỚI THIỆU
Thiền sư Sơ Sơn Khuôn Nhân hay Sớ Sơn Khuôn Nhân (837 - 909) xuất thân từ Cửu Châu (nay là Giang An, tỉnh Giang Tây).
Ông được coi là đệ tử và người thừa kế của thiền sư Đồng Sơn Lương Giới, mặc dù ông đã tu tập với nhiều bậc thầy khác nhau trong hành trình tìm kiếm giác ngộ.
Cuối cùng, ông sống và dạy học trên núi Thục. Vì có vóc dáng thấp bé, ông được gọi là “thầy giáo lùn”.
📜 NGỮ LỤC
Ngài Sơ Sơn đến tham, gặp lúc Ngài Quy Sơn dạy chúng: Bậc cao sĩ hành cước cần phải ngủ nghỉ trong thinh sắc, ngồi nằm trong thinh sắc mới được.
Ngài Sơ Sơn hỏi: Thế nào là câu chẳng rơi thinh sắc?
Ngài Quy Sơn dựng cây phất tử lên. Ngài Sơ Sơn nói: Đây là câu rơi thinh sắc.
Ngài Quy Sơn buông cây phất tử xuống trở về phương trượng.
Ngài Sơ Sơn ở đây không khế hợp đến từ giã Hương Nghiêm, Hương Nghiêm nói: Sao không tạm ở lại?
Ngài Sơ Sơn nói: Con không có duyên với Hòa thượng.
Hương Nghiêm nói: Có nhân duyên gì thử nói xem?
Ngài Sơ Sơn bèn nêu ra thoại trước, Hương Nghiêm nói: Tôi có một lời.
Ngài Sơ Sơn hỏi: Nói thế nào?
Hương Nghiêm nói: Nói ra không tiếng trước sắc không vật.
Ngài Sơ Sơn nói: Trong đây vốn là có người.
Ngài Sơ Sơn căn dặn Hương Nghiêm: Sau này có chỗ trụ, tôi sẽ đến gặp huynh.
Ngài Sơ Sơn bèn từ giã ra đi. Ngài Quy Sơn hỏi Hương Nghiêm: Nụy Xà Lê 1 hỏi thoại thinh sắc còn chăng?
Hương Nghiêm thưa: Đã đi rồi.
Ngài Quy Sơn bảo: Thử nêu ra xem
Hương Nghiêm nêu ra câu thoại trước, Ngài Quy Sơn hỏi: Ông ấy nói thế nào?
Hương Nghiêm đáp: Ông ấy rất nhận con
Ngài Quy Sơn bật cười: Ta cho rằng gã ấy có chỗ hay, nhưng chỉ vốn ở trong đây. Gã ấy sau này nếu có chỗ trụ, ở gần núi không có củi chụm, ở gần nước không có nước uống.
🪷 Khi cận kề cái chết, Ngài Sơ Sơn đã viết bài thơ sau:
Con đường của tôi nằm ngoài khoảng không xanh thẳm.
Những đám mây trắng không có chỗ để trôi nổi.
Trên thế giới có một cái cây không có rễ.
Những chiếc lá vàng bị gió thổi bay
NGUỒN
GHI CHÚ
Footnotes
-
Còn gọi là Thiền Sư Khuôn Nhân, người Trung Quốc thuộc tông Tào Động, sống vào thời Ngũ Đại, cuối đời Đường. Người đời gọi là Phủ Châu Sơ Sơn Khuôn Nhân Thiền Sư, hoặc Ngài Sơ Sơn. Sau khi xuất gia, Ngài được tham yết Ngài Hương Nghiêm Trí Nhàn. Ngài nối pháp Ngài Động Sơn lương Giới, rồi trụ núi Sơ Sơn, Phủ Châu (Nay thuộc huyện Lâm Xuyên, tỉnh Giang Tây). Vì vốc người thấp bé, không được khôi ngô, nên Ngài bị gọi là Ải Sư Thúc, Tọa Sư Thúc hoặc Ải Xà Lê. Nhưng Ngài có biện tài vô ngại, nên được khen là “Sơ Sơn Ngão Thốc”. Ngão Thốc nghĩa là làm cho người khác không mở miệng được) ↩