VĂN THÙ THÀNH NHỌC


THÙY

📢 Ngài Đan Hà dạy chúng:

Ho hen tăng hắng đều là thần thông diệu dụng, nhướng mày chớp mắt thảy là pháp môn phát sự. Đi xuống dốc không nên chạy, có mau thì khó gặp. Thấu triệt kỳ huyền vi, nếu cho diệu đó là hội, người không có trí âm đáng tán thành chăng?

Ngài Đầu Tử cử,

CỬ - TẮC

📢 Ngài Đầu Tử cử:

Tăng hỏi Hòa thượng Văn Thù Đảnh Châu 1: Người xưa duỗi một chân ý chỉ thế nào?

Văn Thù đáp: Ngồi lâu sanh nhọc.

BÌNH XƯỚNG

📢 Ngài Đầu Tử nói:

Thích Ca đưa cành hoa, Triệu Châu cây bá, Đạo Ngô múa hốt, Tuyết Phong lăn cầu, đều là ý chỉ vô ngôn để độ chúng. Nếu nhận một có một cảnh đều là lửa tối nữa sáng.

Chẳng những chỉ là sắp xếp trước cho thích hợp chẳng liên quan gì. Chính xác có quan hệ việc này đầy đủ.

Ngài Văn Thù chỉ muốn cuộc sống an nhàn bình dị không gặp trở ngại. Thế nên chẳng cần suy nghĩ nhân tình nói, ngồi lâu nên nhọc.

Điều này nghĩa là cười cợt mưa cuồng giặc đe dọa giặc, đoạt cây thương của kẻ thù để giết giặc, chớ không cần cố gắng nỗ lực tung tay nắm đấm.

Trong câu hỏi đã có đáp, trong câu trả lời đã có câu hỏi. Đâu cần nghiên cứu đến chỗ huyền diệu, tìm kiếm nghĩa sau lạ.

Nhắc chân cất bước đều là đạo tràng, nói nín đều là diệu lý. Chẳng cần ngồi kiết già trên bồ đoàn trong thiền đường khổ nhọc mấy chục năm nghiên cứu chỗ giải sảo sạ sự thật.

Cuối cùng khổ nhọc nhắm nhóc nào có công dụng lợi ích đâu. Nếu chỉ được cái của không vị, xem như thể ngài Đầu Tử có lấy điều khoán nào đưa ra điều lệ.

TỤNG CỔ

Đưa thư vừa đi lại trở về

Một chân duỗi bước sau thừa kế

Ngồi lâu thêm nhọc ai biết được

Giọt tuyết lò hồng tụ thông nhau

BÌNH XƯỚNG

📢 Ngài Lâm Tuyền nói:

Thiền sư Thanh Nguyên Hành Tư sai Thạch Đầu đem thư đến cho Hòa thượng Nam Nhạc Hoài Nhượng và bảo: Ông đem thư đó trở về ngay, ta có chiếc búa cho ông ra trụ núi.

Ngài Thạch Đầu đến chỗ Nam Nhạc chưa trình thư đã hỏi: Chẳng mọc chú thành chẳng trọng tánh linh thì thế nào?

Hoài Nhượng nói: Ông hỏi quá cao, sao không hỏi thấp một chút.

Ngài Thạch Đầu thưa: Thà rằng sống mãi trong luân hồi, không mến mộ sự giải thoát của chư thánh.

Ngài Hoài Nhượng thôi.

Ngài Thạch Đầu trở về Thanh Nguyên, ngài Hành Tư hỏi: Ông đi về mau thế, có đưa thư được chăng?

Thạch Đầu thưa: Tin cũng không thông, thư cũng chẳng đến.

Ngài Hành Tư hỏi Sao thế?

Ngài Thạch Đầu thuật lại sự hỏi đáp như trên, và thưa: Lúc con ra đi Hòa thượng hứa cho cái búa trụ núi, bây giờ cho con xin lấy.

Ngài Hành Tư duỗi một chân. Ngài Thạch Đầu lẽ bái.

Ngài Lâm Tuyền nói,

Việc này rất đúng

Thiền sư Trường Bưu Khoáng ở Đàm Châu, nhân Thạch Đầu hỏi từ đâu đến.

Khoáng đáp: Lãnh Nam đến.

Thạch Đầu nói: Núi Đại Dữu công đức đã thành tựu hay chưa.

Khoáng đáp: Thành tựu đã lâu, chỉ thiếu điểm nhân.

Thạch Đầu nói: Cần điểm nhân chăng?

Khoáng thưa: Xin mời.

Thạch Đầu liền duỗi một chân.

Khoáng làm lễ.

Thạch Đầu nói: Ông thấy cái gì mà lễ bái.

Khoáng thưa: Chỗ thấy của con như một giọt tuyết trong lò lửa hồng.

Lâm Tuyền nói: Không thấy mới là thật thấy. Ai có thể đạt đến bản tánh này. Hãy cứ ra xem.

Ý hỏi của vị tăng này, lời đáp của Văn Thù quá rõ ràng trước sau thấy nhau. Lại biết Đầu Tử hòa hợp Kiếm Đới một cách thần kỳ. Chỗ sở chỉ xỏ vào kim chàng.

Người mù thêu đôi phụng,

Bay lượn giữa trời xanh.


NGUỒN

🔗


GHI CHÚ

Footnotes

  1. 📝 TS


Công án liên quan