THANH NGUYÊN GIAI CẤP
TS Hành Tư thưa, Thánh đế còn không làm, rơi vào giai cấp nào?

THÙY
Ngài Đan Hà dạy chúng:
Hãy quên hết thế sự, đâu cần suy nghĩ nhiều. Chỉ đập tan khối nghi, cần gì một câu huyền diệu. Cửa huyền thông suốt, người đạt được diệu dụng tự tại
Đó là AI (người nào)?
CỬ - BẢN TẮC::
Ngài Đầu Tử cử:
1
Hòa thượng Hành Tư hỏi Lục Tổ Đại Sư, phải làm việc gì để không bị rơi vào giai cấp (thứ bậc)?
Tổ hỏi: Ông từng làm việc gì?
Hành Tư thưa, Thánh đế cũng chẳng làm.
Tổ bảo, vậy thì thuộc giai cấp nào?
Hành Tư thưa, Thánh đế còn không làm, rơi vào giai cấp nào?
Tổ dạy, đúng như vậy, ông cố gắng giữ gìn, ta có bài kệ ấn chứng cho ông.
2
Hòa thượng Hành Tư hỏi Lục Tổ Đại Sư, phải làm việc gì mới không rơi vào thứ bậc (nên làm việc cho tốt đâu cần hỏi đường trước).
Tổ hỏi: Ông từng làm việc gì? (bày hết tâm can).
Hành Tư thưa: Thánh đế cũng chẳng làm (một viên hoàn đơn, chạm vào sắt thành vàng).
Tổ nói: Rơi vào thứ bậc nào (vì lòng từ bi chẳng tiếc hai cọng lông mày).
Hành Tư thưa: Thánh đế cũng chẳng làm rơi vào thứ bậc nào? (khi mê có tam giới, ngộ rồi mười phương không).
Tổ nói: Đúng thế! Đúng thế! (thương con không biết nhơ). Ông khéo gìn giữ, ta có kệ (mong nghe pháp yếu).
Đất tâm chứa các giống (đều ở trong đó), Mưa khắp đều nảy mầm (các pháp từ duyên sanh), Hoa đốn ngộ thật nở (đều không sanh cành lá), Quả bồ đề tự thành (phải biết vị ngọt trong vị đắng).
BÌNH XƯỚNG
1
Sư nói: Xưa nay sự tu hành đều có thứ bậc, song căn cơ có nhanh chậm khó mà tương đồng.
Ban đầu từ kiến đạo, tu đạo, vô học đạo, đến noãn, đảnh, nhẫn, thế, cùng đẳng giác diệu giác, đều không ra pháp môn phương tiện, lại ứng hợp cơ viên đốn, đã trình bày rõ ràng.
Thành tựu huệ mạng không nương nơi khác mà ngộ, vừa phát tâm liền chứng bồ đề.
Xét kỹ lại, cũng chỉ được một nửa. Cho đến Như Lai không xuất hiện ở đời cũng không nhập niết-bàn, mới được tám phần. Vậy thì làm sao nói được một câu thấu triệt?
Nạp tăng giỏi biện luận khó có thể mà nói hết,
Đồng Tử (bồ tát) không lời, khéo diễn bày.
Hòa thượng Nam Nhạc Hoài Nhượng từng bảo với Mã đại sư rằng:
Ông học pháp môn tâm địa, như gieo hạt giống. Ta nói pháp yếu như mưa móc. Ông duyên hợp nên thấy đạo kia. Huống là hạt giống này người người đều đủ, không ai không có. Chớ cô phụ tánh linh của mình, chôn vùi gia bảo, chân thật tu hành về sau tự khán.
Tuy Lâm Tuyền lời thiển cận, các ông không được tự cao tự đại. Nếu thấy hay không thấy cần phải thưa hỏi Đầu Tử mới được.
2
Ngài Lâm Tuyền nói: Xưa nay việc tu hành đều có căn cơ mau chậm khó giống nhau. Bắt đầu từ kiến đạo, tu đạo, vô học đạo, đến Noãn, Đảnh, Thế Đệ Nhất, bậc Đẳng Giác Diệu Giác đều tu pháp môn phương tiện này đúng đắn, căn cơ viên đốn, đã hướng dẫn thật kỹ, chính mình thành tựu căn bản trí, người khác không thể giúp mình ngộ. Lúc mới phát tâm liền chứng được bồ đề, khi nghiệm kỹ lại cũng chẳng nói được một nửa. Cho đến đức Như Lai không ra đời cũng không nhập Niết bàn, thì mới được tám phần. Thế thì làm sao nói được một câu đầy đủ?
Thiền tăng nhiều lời nói khó trúng, Đông Tử vô ngôn diễn bày hay.
Hòa thượng Nam Nhạc từng bảo với Mã Đại Sư: Ông học pháp môn tâm địa giống như gieo hạt giống xuống đất. Ta nói pháp yếu giống như trời mưa thấm ướt hạt giống. Duyên ông hợp nên ngộ được đạo này. Huống nữa hạt giống này mỗi người đều có. Hãy cẩn thận chớ phụ bản tánh và chôn vùi kho báu nhà mình, bậc tu hành chân thật phải nhìn lại mình.
Tuy Lâm Tuyền tôi chỉ nói sơ qua như thế, các ông không nên tự cao tự đại. Hoặc nhận được hay không nhận được, phải hỏi kỹ ngài Đầu Tử mới được.
TỤNG CỔ
1
Bày đảnh Vô kiến mây gom nhóm (nhìn thì mù).
Kiếp ngoại cành linh không đợi xuân (chỗ ba thứ ánh sáng chẳng chiếu, riêng có thể suy lường).
Bên kia không ở điện Không vương (trong cõi nước vô lậu lưu giữ không ở).
Đâu chịu nhổ cỏ hướng lên mặt trời (trong bóng trăng thấy thật khó).
2
Đánh Võ kiến hiên mây tan mất
Kiếp xưa cành linh không đợi xuân
Cõi ấy không ở điện không vương
Sinh sống đâu cần theo ngày tháng.
BÌNH XƯỚNG
1
Sư nêu kinh Hoa Nghiêm: “Thí như hư không khắp tất cả cõi sắc phi sắc, chẳng đến chẳng không đến. Vì cớ sao? Hư không không có hình tướng, thân Như Lai cũng lại như thế. Khắp tất cả chỗ khắp tất cả chúng sanh, khắp tất cả pháp, khắp tất cả cõi nước. Vì cớ sao? Vì thân Như Lai là không thân vậy. Vì chúng sanh nên hiện thân kia.”
Như đảnh vô kiến đã bày, tìm kiếm làm gì. Nếu vậy mây mê mờ mịt, sương mù bủa giăng, chỗ vừa thấy càng thêm chẳng dính dáng.
Huống nữa Kiếp không về trước không nương ý căn, cành linh tự trổ hoa, đâu cần khí xuân, mà phân thứ bậc ư. Là người xưa nay không mặt mũi, lìa chỗ được mất tình lượng. Ra khỏi sự khen chê, phàm thánh chẳng lường, thứ bậc chẳng chấp, mặc tình tiêu sái.
Tuy nhiên như thế chưa khỏi bị Nam Tuyền nói: “Phật Oai Âm Vương vẫn là con cháu Vương lão sư”. Sao vậy?
Xưa nay chuyển luân đủ chí khí
Không lộ ấn báu tôn tự nhiên
2
Ngài Đầu Tử cử kinh Hoa Nghiêm: Giống như hư không bao trùm hết cả sắc và phi sắc, hư không chẳng đến mà có khắp nơi. Vì cớ sao? Vì hư không không có thân, thân Như Lai cũng như thế. Ứng hiện khắp nơi, hiện trong tất cả chúng sanh, tất cả pháp giới và quốc độ. Vì sao? Vì thân Như Lai là không thân, vì chúng sanh nên Ngài hiện thân này.
Giống như khi đánh vỡ kiến hiên, còn tìm gì nữa? Nếu cũng mê như mây mờ, hôn như sương giăng. Dù cho trước mắt cũng chẳng liên quan gì. Huống nữa kiếp không về trước mắt cũng chẳng dính dáng. Huống nữa ý căn, giống như cành linh trổ hoa, đâu đợi xuân về mà phân cao thấp. Đó là bản lai không điên mục, không còn khái niệm được mất. Vượt khỏi khen chê, phàm thánh không màng thứ bậc chẳng chấp, tự do tự tại. Dù cho như thế, cũng bị ngài Nam Tuyền bảo: “Phật Oai Âm Vương vẫn là con cháu của Vương Lão Sư.” Sao vậy?
Xưa nay Luân Vương đủ chí khí, Không bày ấn báu vẫn tôn kính.
✨ Nguồn: …