PHÙ SƠN TỨ CÂU


THÙY

📢 Ngài Đan Hà dạy chúng:

Đèn đèn tiếp nối chiếu thông xưa nay. Đời đời danh thơm bao phủ ánh sáng mặt trời. Như muốn biết cội gốc, chỉ trừ thấy tánh biết tâm. Muốn biết nguyên nhân, thì phải nghiên cứu cùng tột, có nói được chăng?

CỬ - BẢN TẮC:

📢 Ngài Đầu Tử cử:

Tăng hỏi Hòa thượng Phù Sơn: Thầy xuống khúc gia phong của ai, tiếp nối tông phong nào?

Phù Sơn đáp: Ông già tám mươi chơi đá cầu

Tăng thưa: Như thế thì một câu khác hẳn tổ sư. Binh khí tam huyền chấn động cả từng lâm

Phù Sơn nói: Lý Lăng vốn là thần của triều Hán

📢 Đầu Tử niêm: Nước sâu cá yên ổn, lá rụng tóe tan tác

BÌNH XƯỚNG

📢 Ngài Đầu Tử nói:

Thiền sư Viên Giám Pháp Viễn ở Phù Sơn Thư Châu, người Trịnh Châu.

Nương Hòa thượng Tam Giác Tung xuất gia.

Lúc nhỏ còn làm Sa Di thấy tăng vào thất thưa hỏi nhân duyên cây bá trước sân của Triệu Châu.

Tung hỏi lại và tặng ấn.

Pháp Viễn đứng bên có tỏ tình.

Sau khi thọ giới cụ túc, Sư yết kiến Phần Dương, Diệp Huyện cũng mong ấn khả.

Thường cùng Đạt Quán Đỉnh, Tiết Đại và 7, 8 người vào đất Thục gặp biết bao nghịch duyên.

Pháp Viễn đều dùng trí mới thoát được. Chúng cho Sư là người hiểu được chính sự, cho nên lấy hiệu là Viễn Lục Công.

Nhờ tăng hỏi, thầy xuống khúc gia phong của ai, nối tông phong người nào?

Pháp Viễn nói, Ông già tám mươi đã cầu hoa.

Thế nên Tăng nói, như thế thì một câu khác xưa tổ sư, binh khí tam huyền chấn động khắp từng lâm.

Sư nói: Lý Lăng vốn là triều thần đời Hán.

Tam huyền:

Thể trung huyền: Câu nói phải chơn chất, ngay thật không hoa mỹ.

Cú trung huyền: Lời nói không mắc kẹt tình thức phân biệt.

Huyền trung huyền: Câu nói lia đối đãi hai bên.

Lý Lăng là cháu của Lý Quảng, lúc trẻ làm Thị Trung kiêm chương giám.

Thích cưỡi ngựa bắn cung yêu mến mọi người, khiêm tốn hạ mình rất được khen ngợi.

Võ Đế coi như là Lý Quảng. Thiên Hán năm thứ hai bại làm Kỳ đô úy.

Phù Sơn tuy đưa ra như thế, nhưng ý không ở trong lời nói, điều hay là ở thể.

Cho nên Đầu Tử niệm: Câu nước sâu, lá rụng, cá yên ổn, tóe tan tác.

Làm cho người học ở trong lời nói mà chẳng phải lời, ở trong lời mà chẳng phải lời.

Không nghe tự tai, nghe tiếng bằng mắt, lại hiểu được chăng?

Âm thanh không gián đoạn, nhiều kiếp vang lanh lãnh.

TỤNG CỔ

Trong trăng có không gốc

Cây khô trước núi nở hoa

Sau khi nhạn về biển ải xa

Chày giã gạo rơi vào nhà ai

BÌNH XƯỚNG

📢 Ngài Lâm Tuyền nói:

Từng lời thấy được chân lý mà chẳng thấy có. Từng câu vượt tông mà câu vốn không. Hội được như thế, trăng tâm rỗng tròn tâm tình thẳng bặt trói buộc.

Chớ nhạo những lời không căn cứ. Đều giống học bàn bạc chẳng ý vị.

Diệt hết vọng tình, trừ bỏ dòng ý niệm. San bằng vực thẳm sanh tử. Tích lũy bỏ giác Niết Bàn.

Chẳng giống kinh thành ngày xuân tươi đẹp. Há mến phong cảnh, dạo vườn Lăng Phong.

Linh Tuyền hỏi Sơ Sơn: Cây khô nở hoa mới cùng ông ta hợp. Là câu bên này hay là câu bên kia?

Sơ Sơn đáp: Là câu bên này.

Linh Tuyền hỏi: Thế nào là câu bên kia?

Sơ Sơn đáp: Trâu đá rống vượt sương mùa xuân. Linh tước không sống rừng vô ảnh.

Lâm Tuyền nói: Bên trong không xuống lên được, mấy ai là tri âm.

Hạc đứng bên trên rừng tùng chờ mãi chim nhạn biên ải xa về. Thấy sắc nghe tiếng đều là vọng. Trăng khuya vọng nghe tiếng chày giã làm kinh động mây. Mặc cho nhà ai suy tư sầu lo. Ngay lúc này làm sao xử lý.

Đừng nhàn ba tấc lưỡi, Tiêu tuy chín đoạn trường.


NGUỒN

✨ …


GHI CHÚ


Công án liên quan