ĐAN HÀ THIÊU TƯỢNG PHẬT
THÙY
📢 Ngài Đan Hà dạy chúng:
Khi nóng thì tìm mát chẳng có gì đặc biệt. Lúc lạnh tìm đến lửa cũng là việc bình thường. Ở cõi tình phàm thánh đều quên, đâu cần luận bàn nhiều điều. Có cớ gần mà họ không chịu, chỉ là chuốc họa vào thân chẳng?
CỬ - BẢN TẮC:
📢 Ngài Đầu Tử cử:
Trời vào đông, Hòa thượng Đan Hà xin nghỉ một hôm tại Thiền Viện. Ngài thỉnh một tượng La Hán trong chánh điện đốt để sưởi. Viện chủ tức giận lông mày rơi rụng. Ngài Đầu Tử niêm: Không biết phàm khách, làm phiền chủ nhân.
BÌNH XƯỚNG
📢 Ngài Đầu Tử dẫn:
Thiền sư Thiên Nhiên ở Đơn Hà, Đặng Châu. Ngày trước lúc còn học trò, khi vào Trường An dự thi. Sư dừng nghỉ tại một quán trọ, đêm ngủ mộng thấy hào quang trăng khắp nhà. Người đoán mộng bảo, đây là điềm lành hiếu được lý không.
Gặp một thiền khách hỏi Sư: Nhơn giả đi đâu? Đan Hà đáp: Đi thi làm quan. Thiền khách nói: Thi làm quan đâu bằng thì làm Phật. Đan Hà hỏi: Thì làm Phật nên đến chỗ nào?
Thiền khách đáp: Hiện nay Đại sư Mã Tổ giáo hóa ở Giang Tây. Nơi ấy là trường thi Phật, nhơn giả nên đến đó. Sư đến Giang Tây vừa thấy Mã Tổ, Sư gỡ khăn quấn đầu.
Mã Tổ nhìn chăm chú giây lâu rồi bảo: Nam Nhạc Thạnh Đầu là thầy của ông. Sư đến Thạch Đầu lại làm giống y như trước.
Thạch Đầu bảo sắp đặt chỗ ở cho y. Sư lẽ tạ vào nhà cư sĩ, luận phiên làm bếp ba năm.
Một hôm, Thạch Đầu bảo chúng, ngày mai cắt cỏ trước điện Phật. Sáng hôm sau dạy chúng mỗi người chuẩn bị cuốc làm cỏ. Chỉ có Sư bưng một thau nước đầy, gội đầu quỳ trước ngài Thạch Đầu.
Ngài Thạch Đầu thấy thế, cười và cạo tóc cho Sư. Cạo tóc xong, Ngài dạy giới cho Sư. Sư bịt tai ra đi.
Ở với ngài Thạch Đầu tu luyện nhiều năm, về sau, Sư nối pháp ngài Thạch Đầu.
Đời Đường khoảng niên hiệu Nguyên Hòa (806–821). Sư đến Lạc Kinh, Long Môn, Hương Sơn. Sau lại đến chùa Huệ Lâm gặp lúc trời rét, Sư đem tượng Phật gỗ ra đốt.
Viện chủ trách: Tại sao Sư đốt tượng Phật gỗ của tôi? Sư lấy gậy bới trong tro nói: Tôi thiêu để lấy Xá Lợi. Viện chủ bảo: Phật gỗ làm gì có Xá Lợi. Sư nói: Đã không có Xá Lợi. Thế thì thiêu thêm hai tượng nữa.
Từ đấy về sau, Viện chủ lông mày rơi rụng chịu không nổi ư? Tâm sanh thì các pháp sanh. Tâm diệt thì các pháp diệt. Viện chủ nổi giận, tâm khởi một niệm sân, trăm ngàn chướng ngại mở cửa. Lông mày rơi rụng nào oan thay. Lại đạt được lý này chăng?
Một niệm không sanh bản thể hiện. Sáu căn vừa động bị mây che. Chưa biết lúc này ai có thể thường nghiệm được.
TỤNG CỔ
Núi xưa rêu phủ, nhà lạnh câm. Bảy thí sợ nguy, chạy thí sợ lầm. Đêm khuya lạnh Đinh Châu núi lửa. Ngu đồng đầy muộn liền tụ ngồi.
BÌNH XƯỚNG
📢 Ngài Lâm Tuyền nói:
Nghìn non vắng bóng chim. Muôn dặm không bóng người. Thuyền cũi Lão nón rơi. Thả câu trên sông tuyết.
Chính lúc này, muôn cảnh tiêu mất mười phương mờ mịt. Khó không khóc chí, nước đá đồng bằng. Lạnh câm cảm chừ run cấm cáp.
Chẳng những núi xưa rêu phủ kín. Ngay cả cửa tía cũng đóng chặt. Chim bay thú chạy đều kinh sợ. Thầy đều khó nhận được hướng đi.
Quên hết tính toán trong lòng, dứt sạch thứ bậc phàm, thánh. Biết tánh lửa là chơn không, rõ tánh không là chơn lửa. Trùm khắp pháp giới, hiện muôn hà sa. Muốn cho tất cả chúng sanh rõ ràng không còn mê. Đáng tiếc chỗ uyên thâm ít người hiểu. Thế nên phải thi cho là trái, nói chung nếu đi về hướng đồng thì không biết lợi ích đi về tây. Trong việc làm có người khéo, kẻ vụng. Chớ trách ngu ông vẫn còn nghi tình.
Chao ôi!
Ban đêm dầu lâu trên mỏ vớn là nước. Bóng cung in trên trăng khách chẳng phải rắn. Trăng tăm tánh không không tròn khuyết. Tiếc thay bỉ mày mê lần lượt che.
NGUỒN
✨ …